NHẬT KÝ BỆNH ÁN
CON ĐƯỜNG BIẾN HÓA CỦA KHỔ BỆNH
(Cập nhật hằng ngày)
Trang viết này được xem như một thông báo tình trạng tiếp diễn bệnh tình của Ba với họ hàng, thân hữu, học trò, … nhưng dù sao nó cũng là một thực tại mà ta phải tiếp nhận. Nó được nhìn nhận dưới góc cạnh của một người thân miêu tả những diễn biến chân thật đang diễn ra hằng giờ không có tính chất phê phán đối tượng nào.
Ai rồi cũng phải trút gánh phiền trược để ra khỏi đời sống trần tục đầy lo âu phiền muộn. Mỗi người nếu có ý thức chung lo một tay, sẵn sàng chia sẻ mọi thứ xuất phát từ tấm chân tình cởi mở, thì ta có thể biến sự phiền muộn trần tục, … thành nơi tiện ích hơn, trong lành hơn, có ý nghĩa hơn để tiếp tục hành trình vượt khổ, giải phóng tù ngục tự thân mà vui hưởng an lành, hạnh phúc.
Đời sống tùy thuộc vào thiện chí, thiện nguyện của ta.
HƯỚNG ĐIỀU TRỊ ĐƯỢC CHỈNH ĐỐN:
Có một điều sơ suất xảy ra về phía gia đình và bác sĩ chuyên môn là khi đưa Ba vào nhập viện, từ bệnh viện tuyến đưa lên Phòng cấp Cứu Bệnh Viện Trung Ương Huế, người nhà đã trình bày rõ về thuốc điều trị bệnh Tiểu dường của Ba qua lịch sử bệnh án: suốt 7 năm qua đều chích cho Ba hằng ngày trực tiếp vào máu thuốc Insulin đặc trị chứ không dùng thuốc viên. Nhưng do thay đổi bác sĩ điều trị, khi chuyển bệnh Phòng Tim Mạch, không biết vì lý do gì bác sĩ lại chỉ định cho ba dùng thuốc viên. Thận suy và bao tử yếu nên khi uống thuốc viên càng tác hại nên mấy ngày đầu Ba yếu dần. Bác sĩ Vinh nghi ngại và quyết định cho chích thử truyền thẳng vào máu, thấy hiệu quả, khi hỏi người nhà bệnh nhân, lúc đó mới vỡ lẽ ra như vậy. Mấy ngày qua thuốc viên gây tác hại cho đường ruột và thận của Ba khá nặng.
Sáng tỉnh dậy Ba ăn nửa bát cháo sau đó đòi uống trà, hiện tượng Ba hồi phục thấy rõ rệt. Con cháu, bạn bè các nơi về thăm, Ba tiếp đón niềm nở vui vẻ. Ba căn dặn các con chăm lo chỗ ăn nghỉ chu đáo cho mọi người. Ba nói mọi người yên lòng đừng quá lo lắng cho Ba.
Ai đến thăm và chăm sóc cho Ba, bao giờ Ba cũng hối thúc về nhà sớm đi, lo ngủ nghỉ cho đúng giờ, đúng giấc, lo ăn uống tẩm bổ để bảo đảm sức khỏe. Còn sức khỏe Ba, Ba chẳng đặt vấn đề khó khăn gì cả. Thật là ngược đời.
Ba khỏe hẳn và không thở còn bình oxy nữa. Thỉnh thoảng ngồi dậy chuyện trò với mọi người, hỏi thăm người bệnh xung quanh. Ba bày tỏ sự vui mừng khi con cháu quay quần lo lắng cho Ba.
Đầu đêm ba ngủ tốt, cuối đêm Ba đi đại tiện mấy lần nên mệt.
NGÀY THỨ BẢY
(Chủ Nhật, 09.10.2011)
Buổi sáng: Hôm nay Chủ nhật nên khách đến thăm tại các phòng bệnh tăng lên. Ba vẫn tỉnh táo, mấy anh em con trai Ba về thăm và trình bày cho Ba ngày khởi công xây nhà thờ chi phái họ Hồ cho Ba vui, Ba xem sơ đồ sơ bộ tỏ vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Anh chị em trong gia đình có hứa vớ Ba Mạ hồi tết năm rồi, ra năm vào dịp giỗ Ông Nội (22.2 ÂL) sẽ làm Lễ động thổ khởi công xây lại nhà thờ chi họ Hồ, cũng mong hoàn thành tâm nguyện lớn cho Ba Mạ, và có chỗ tương đối tiện nghi để Ba Mạ sinh hoạt hằng ngày và nhỡ lúc tuổi già bệnh hoạn có đủ điều kiện để chăm sóc. Vậy là do trở ngại tài chính, khất mãi đến tháng chín, tự bảo sẽ chọn ngày khởi công. Ba ốm nên chưa kịp thực hiện.
Từ sáng sớm nay, bác sĩ chỉ định không được cho Ba ăn vì đường ruột có vấn đề trầm trọng đang điều trị.
Buổi chiều: Ba không được khỏe nên cho Ba thở bình oxy trở lại. Ba lên cơn sốt, mê sảng, biếng ăn, không muốn tiếp chuyện.
Buổi tối: Cả đêm hầu như Ba không ngủ vì phải đại tiện liên tục 5, 6 lần, trong phân bài tiết có cả máu tươi. Gần sáng Ba mới thiếp đi.
NGÀY THỨ TÁM
(Thứ Hai, 10.10.2011)
Buổi sáng: Trời mưa tầm tả, Ba bị mất máu nhiều nên phải xin bác sĩ chỉ định truyền máu cho Ba.
Buổi chiều: Ba tiếp tục bị xuất huyết đường ruột nên yếu dần.
Buổi tối: Ba đi tiêu ra máu rất nhiều nên lượng máu thiếu trầm trọng, Ba bắt đầu nói mê sảng. 20 giờ, bác sĩ chỉ định nội soi cho Ba để kiểm tra vùng tổn thương đường ruột. Những diễn biến bệnh trạng của Ba quá nhanh chóng và có xu hướng xuống dốc. Mọi người chuẩn bị thủ tục nội soi cho Ba, ký kết các thủ tục cần thiết.
Trong quá trình nội soi dù Y bác sĩ chuẩnbị kỷ và thao tác rất nhanh, trong vòng 10 phút, tìm ra được vùng tổn thương tại cuống tá tràng. Nội soi vừa xong thì ba lên cơn hen bị nghẹt thở, sơ suất không mang theo ống xịt hen, bác sĩ lại cần kíp, nên giây phút khẩn cấp đó chị em hay nhau chạy thật nhanh lên mấy tầng lầu suýt chết ngất để kịp về phòng lấy ống xịt hen suyễn cho Ba.
Cũng may là cô chị cả nghĩ ngay đến quầy thuốc, chạy sang đấy mua kịp thời để có ngay đáp ứng cho Ba. Một phen hú vía.
Nội soi tuy là phương pháp tối ưu nhưng với bệnh nhân có sức khỏe tốt thì không sao, Ba lại yếu nên sau khi nội soi, Ba xuống sức trầm trọng. Tuy có kết quả khám nghiệm và vùng thương tổn đã tạm thời cầm máu, nhưng vẫn lo ngại là vùng thương tổn cũ có thể lại tái phát chảy máu.
Ba trãi qua một đêm quằn quại, không ngủ, hầu như kiệt sức hẳn.
NGÀY THỨ CHÍN
(Thứ Ba 11.10.2011)
Buổi sáng: Tình trạng sức khỏe Ba xấu đi, không có gì khả quan, nửa mê nửa tỉnh, huyết áp giảm, nhịp thở chậm, mạch yếu. Y bác sĩ cảnh báo gia đình chuẩn bị, vì bệnh Ba rất trầm trọng, nếu xảy ra đột biến sẽ không trở tay kịp. Cả nhà lo lắng.
Buổi chiều: Ba bị hôn mê sâu, dù có máy móc hiện đại hỗ trợ nhưng có tiến triển tốt, tiếp tục xuất huyết đường ruột với lượng lớn. Tôi quyết định dành một giờ cho ba thuyết về Lý vô thường, vô ngã và Thân bất tịnh để Ba nhẹ lòng.
Sắp xếp lễ cúng tạ Thổ thần và Chúng sinh Cô hồn, khần cầu lần cuối cho Ba, nhờ tha lực mà hy vọng Ba vượt qua được.
Khuya ngày rằm, rạng ngày 16.09 Âm lịch, mọi người đều quyết định đưa Ba lên nhà để lo hậu sự, mà đó cũng là ý nguyện của mẹ.
Buổi tối:
19 giờ 30’: Có một thay đổi quan trọng gây đảo lộn mọi thứ, các Y Bác sĩ phòng Hồi sức Cấp cứu chỉ định nội soi Ba. Không ai dám quyết định ký đơn bảo lãnh nếu trong quá trình nội soi mà bệnh nhân đột quỵ tử vong thì gia đình phải chịu trách nhiệm. Sức khỏe Ba quá yếu làm sao chịu được quá trình nội soi nên ai cũng từ chối nội soi cho Ba. Vẫn muốn khuya nay chở ba về nhà lo hậu sự.
Tôi gọi điện liên hệ bác sĩ Hương (thân hữu trong nhà) để xin tư vấn, bác sĩ tức tốc sang thăm Ba để xem tình hình. Sau khi Bác sĩ Hương sang làm việc trực tiếp với các Y bác sĩ trong ca trực, lời giải thích rõ mục đích nội soi như thế này: Tình trạng hiện nay của bệnh nhân là mất máu trầm trọng, vì càng truyền máu cho Ba lại càng mất máu nhiều vì tá tràng bệnh nhân tổn thương nặng, chỉ còn cách nội soi để trực tiếp đưa thuốc vào nơi bị tổn thương điều trị, như vậy mới có cơ may cầm máu. Cơ hội là năm ăn năm thua.
Tôi nghe như vậy liền khất lại buổi cúng lễ Cô hồn Chúng sinh chạy vội về bệnh viện để quyết định. Sau khi tham khảo ý kiến chung nhất trí ký bảo lãnh theo chỉ định của bác sĩ.
Tôi trấn an gia đình: Tình trạng bệnh của Ba là đã quyết định đem Ba lên nhà, bây giờ lại có hướng điều trị, vậy thì nên mừng vì vẫn còn hy vọng hơn trước đây. Nếu lỡ sự cố xảy ra thì chúng ta cũng vui vẻ chấp nhận vì nghiệp định, hơn nữa đây là thể hiện thiện chí lo cho Ba hết mình.
Tôi bảo mọi người ai nấy ngồi tại chỗ niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm với lòng tin tưởng sâu sắc, nương uy lực thần diệu của Ngài che chở cho Ba thoát khỏi ách nạn. Mọi người y theo răm rắp. Ai cũng lo ngại Ba đột quỵ.
Một số anh chị em được phân công đẩy giường Ba xuống tầng 2, Phòng nội soi. Năm anh chị em ngồi ở băng ghế bên ngoài bắt đầu tiếng niệm Phật râm ran lòng thành chí thiết cầu nguyện.
Thời gian trôi đi rất chậm và lặng lẽ.
Sau đó, có đứa cháu đến, vì ngồi lâu căng thẳng quá nên rón rén thập thò bên cửa, cửa kiếng mờ nên chẳng thấy gì, lại quay ra.
Tiếng niệm Phật vẫn tiếp tục râm ran thánh thót.
Khi đối diện với bờ vực cheo leo của cửa tử, lòng ta khó mà an ổn. Cách tốt nhất là nương vào tha lực thông qua cầu nguyện. Danh hiệu Ngài Quán Thế Âm được cất lên tự đáy lòng khẩn thiết, nghe âm thanh diệu vợi và bi hùng vô cùng.
Năm phút, mười phút trôi qua chẳng động tĩnh gì, cửa tử vẫn khép, hồng danh đức Phật vẫn được xưng tụng âm vang, chờ đợi phép mầu xảy ra.
Mười lăm phút trôi qua, cửa vẫn im lìm vô tri vô giác. Ba vẫn kiên trì một mình chiến đấu với cơn nguy khốn. Cầu mong Ba không bị ngã gục trước giây phút cam go này.
Hai mươi phút trôi qua.
Tiếng niệm Phật vẫn đều, hình như sự căng thẳng đã tận cùng nên có cảm giác rơi xuống vực thẳm âm thanh, lại trồi sụt bất chợt, hy vọng trong tuyệt vọng.
Hai mươi lăm phút chậm, rất chậm trôi nặng nề..
Hai mươi bảy phút trôi qua… càng nặng và chậm hơn…
Cửa bổng xịt mở, tôi nhìn liền vào mặt bác sĩ trưởng khoa Nhị, ông không nói gì, chẳng lộ vẻ căng thẳng gì, chờ đợi, và chờ đợi …
Giường Ba được kéo ra, nhìn vào mặt Ba thấy thỏa nguyện, Ba dù tái nhợt vẫn thở tốt không xảy ra sự cố gì!
Ba đã vượt qua cơn nguy khốn va tràn đầy hy vọng.
Đưa Ba lên lầu 6, thông báo cho mọi người rằng Ba thoát nạn. Ai cũng hớn hở và tin tưởng. Tôi về nhà cúng tạ Cô hồn Chúng sinh. A di đà Phật.
NGÀY THỨ MƯỜI
(Thứ Tư 12.10.2011)
Buổi sáng: Sáng nay tôi cùng đứa em trai kế lên khu vực núi Thiên Thai để xem sinh phần cho Ba và quyết định làm thủ tục sang nhượng.
Lô đất nhỏ nhưng vị thế đẹp, lưng dựa vào đồi thông xanh mát hướng Tây Nam, có gốc thông xuôi dưới chân sinh phần khá lớn, sinh phần quay hướng Đông Bắc rất hợp với tuổi và cung mạng của Ba. Có một dòng chảy của nước phía trước nhưng sẽ xử lý cho nước chảy hướng khác. Sinh phần cách mặt đường nhựa khoảng 20m, rất thuận tiện cho việc thăm viếng sau này. Tôi đến xem trực tiếp, ở đó có ngôi chùa khuất dưới chân đồi, thỉnh thoảng vẳng tiếng chuông ngân nghe âm hưởng trong trẻo, trầm hùng, thấy nhẹ lòng sau mỗi nhịp chuông ngân.
Về thăm ba ở bệnh viện sáng nay, tôi tiếp tục niệm thần chú hỗ trợ Ba. Ba nằm im lìm ngủ, Ba mê hơi sâu, thỉnh thoảng cựa bàn tay trái hoặc chân phải, hoặc nghiêng đầu thở mạnh, da Ba ấm áp, cả toàn thân hơi phù vì suy thận, trông ba đẹp hẳn ra, sắc mặt tươi rói, tôi đọc thần chú xong, hôn lên trán ba mấy cái. Ba cựa mình như khẽ mỉm cười …
Tôi bảo với Ba: các con cháu vẫn một mực chờ Ba tỉnh dậy, luôn thầm niệm danh hiệu Đức Bồ Tát Quán Thế Âm để cầu nguyện.
Buổi chiều: Bác sĩ Nghị trực phụ trách hồi sức cho Ba vào kiểm tra bệnh bảo rằng: Đường ruột dưới đã cầm máu vì ống xả máu bụng dưới đã đông khô, kiểm tra nốt phần bụng trên cũng vậy (vành tá tràng), như vậy là điều trị có kết quả. Bác sĩ mở thử máy trợ hô hấp ra hẳn, Ba vẫn thở được như thường.
Tình trạng sức khỏe Ba như vậy là có khả năng điều trị tiếp tục. Giờ sẽ có hướng để chăm sóc cho vấn đề thận của Ba, hiện tại Ba bị phù toàn thân nhưng không trầm trọng lắm.
Bác sĩ hỏi ý kiến gia đình thế nào?
Cả nhà điều quyết định rút lui ý kiến đưa Ba lên nhà, một lòng y vào chỉ định của bác sĩ “còn nước, còn tát”. Ba vẫn tiếp tục cuộc chiến sinh tử, có con cháu, họ hàng và rất nhiều thân hữu, quyến thuộc khắp nơi luôn hướng về Ba để hỗ trợ hết mình.
Ba sẽ hồi phục nhanh thôi!
NAM MÔ ĐẠI TỪ ĐẠI BI CỨU KHỔ CỨU NẠN LINH CẢM ỨNG QUÁN THẾ ÂM BỒ TÁT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét